Có những nỗi nhớ không thể gọi thành tên
Như sáng nay giữa phuơng trời xa lắc
Nhớ âm thanh của phố Sài thành
Những con đường hình vòng cung và tiếng xe không ngơi rộn rã
Đến nghẹt thở hòa với những làn sương hiếm hoi như của mùa xưa sót lại
Những quán cóc lanh canh ly cà phê sữa
Những gã du ca thì nhấp cà phê đen không đường không đá.
Nhớ cái lạnh của Sài thành đến lạ
Chẳng phải mùa đông cũng lắm kẻ suýt xoa
(Chắc muốn tìm về trong bàn tay nhau
Giấc mơ ấm lên nhờ những lần như thế
Để đêm về còn rủ nhau
Đi tìm một loài hoa chỉ nghe hương mà chưa từng chạm tới).
Con chim sẻ nhỏ ríu rít, mổ vào chiếc lá me tây gọi nhau
Thì ra chúng cũng biết giận hờn, nũng nịu với những trò tinh nghịch
Rồi vụt bay đi cõng nắng.
Sài thành có những ban công
Với những giàn hoa leo
Chiều lại chiều, người con gái đứng đợi
Kẻ lạc phố trở về.
Thơ Trần Lâm/ Bài thơ đạt giải trong cuộc thi viết về Sài Gòn của Tạp chí Du lịch TP HCM năm 2010