Chuyện của gái ế

0

28 tuổi – đang nhích từng bước một để bước qua cái tuổi băm, chưa kết hôn, người ta nghiễm nhiên coi nàng là gái ế. Bất kể nàng có đang hẹn hò hay không. Bất kể nàng có nhu cầu kết hôn không. Chuyện tưởng như cũ rích thế mà vẫn nóng hôi hổi, chỉ vì nàng mãi không (chịu) lấy chồng!

Mười năm trước, nàng đinh ninh mình sẽ theo chân đám bạn gái ở quê lấy chồng sớm. Chuyện nhỏ ý mà, chỉ cần 1 cái gật đầu là mâm trầu mâm rượu sẽ đặt ngay trên bàn nhà nàng, rồi thì nhạc nhiếc xập xình, rồi thì tiệc rượu ê hề, rồi thì dăm bảy năm sau, nàng đuề huề con cái, vùi mặt kiếm tiền và cãi vã. Nhưng khi ấy, nàng mãi yêu đơn phương một anh chàng khóa trên đẹp trai, con một, học giỏi. Khi các bạn gái của nàng lần lượt lên xe bông, nàng đến dự đám cưới mang theo một cái kính cận, mọi người thì giục nàng ăn nhanh để còn về… đi học. 18 tuổi, nàng lên đường Nam tiến, bỏ lại sau lưng câu nói sến nhất mọi thời đại của anh chàng hàng xóm: “Nếu không lấy được em, anh thề sẽ không cưới vợ”.

Vào đại học, nàng lần lượt đi qua ba bốn mối tình… đơn phương. Chẳng phải tại nàng, chỉ là ông trời cứ bắt nàng phải đứng sau nhìn tới hoặc chạy trước rồi… chạy luôn. Ngay cả khi tưởng đã đến gần tình yêu lắm rồi, nàng cũng đành ngậm ngùi chép miệng bảo thôi, nó chẳng phải duyên phận của mình. Khi các cô bạn gái đếm số hoa nhận được trong ngày lễ tình yêu, 20/10 hay 8/3, nàng nhét vào cặp cái bông hồng “phát chẩn” của bọn con trai trong lớp, chui vào thư viện đến tối mịt mới về. Cứ thế, nàng lết qua 4 năm đằng đẵng, tự tìm nhà, tự đóng gói đồ đạc, tự sửa điện nước và cái kính cận của nàng dày bằng… cái đít chai. Đến một ngày, nàng nhận ra, nếu yêu đương chỉ để có người sửa hộ cái ống nước, lắp dùm đường dây diện thì nàng chẳng cần. Những việc ấy, nàng đã tự làm từ lúc… mới dậy thì.

Nàng ra trường, chẳng mấy khó nhọc để tìm được công việc như ý. 22 tuổi, vội vã cưới xin làm gì khi trước mắt nàng, những tấm gương nữ kiệt một tay gây dựng cơ đồ phơi phới yêu đời, khác hẳn với các chị già đầu tắt mặt tối suốt ngày gia nhập hội khoe con chán chồng. Những tấm thiệp hồng của đám bạn gái đại học không làm nàng bận tâm. Nàng, váy áo xinh xắn, phấn son điệu đà, đến đám cưới để lũ bạn trai từng “phát chẩn” hoa ngày trước cho mình lác mắt chơi.

25 tuổi, thiệp cưới đến dày đặc hơn, nàng thì hết khám phá rừng Cát Tiên lại leo Phanxipang, số lượng bạn trên facebook đã lên đến vài ngàn người – kết quả của những chuyến đi lên rừng xuống biển. Lời tỏ tình của anh chàng phòng kinh doanh, những lời tán tỉnh ong bướm của lão trưởng phòng đầu hói như sân bay hay cái ánh mắt đầy hàm ý của cậu nhân viên mới vào công ty đều bị rớt lại trước lớp học MBA buổi tối của nàng. Ở đấy (tức lớp học ấy), nàng phải lòng anh chàng bốn mắt, đẹp trai ngời ngời như tài tử Hàn Quốc. Đây ắt là cơ duyên của nàng.

Để yêu một người không khó, để làm cho một người yêu mình cũng không hẳn không thể, nhưng làm sao để 2 trường hợp này gặp nhau mới là vấn đề. Những mối tình đơn phương chẳng cho nàng chút xíu kinh nghiệm nào. 25 tuổi, chưa một cái nắm tay, chưa biết vị của nụ hôn đầu, khi công khai những điều ấy, nàng làm cho đám con gái trong lớp rú lên rồi nhìn mình như một quái vật. Mà phải thôi, nàng nhìn cũng “được”, điện nước cũng đầy đủ, có phải đui què mẻ sứt gì đâu mà ế như vôi đầu năm. Thế là chúng (đám con gái ấy) quyết giúp nàng cua đổ anh tài tử kia.

Khổ một nỗi.

Yêu đương chẳng bao giờ có chuyện “giúp”. Từ “cua giúp” trở thành “cua luôn” nó mỏng như sợi tơ trời tháng 10. Cái đám cưới của anh chàng tài tử với một trong số các cô nàng nhiệt tình giúp đỡ nàng diễn ra trước hôm nàng nhận bằng tốt nghiệp 1 ngày. Nhận bằng về, nàng chẳng buồn nhìn nó ghi gì trong đó, cầm cây đàn leo lên lan can, hát “tôi thề tôi chẳng yêu ai”. Tuổi 25 của nàng trôi qua như thế.

26 rồi 27 đi qua, ba mẹ nàng bắt đầu thắc mắc về chuyện chồng con của nàng. Mẹ nàng từng khóc ngất khi nàng giả vờ bảo con bị “les”. Các cuộc điện thoại hỏi thăm được thay thế bằng những cuộc điện đàm than vãn, rằng tụi bạn mày bây giờ đứa nào cũng đã 2 đứa con lớn hù, đi làm về có đứa sai dọn cơm rót nước, rằng con chú 8 nhỏ hơn mày 7 tuổi mới cưới hôm qua, rằng mày phải cưới đi cho thằng em mày còn đi lấy vợ. Nàng cười trừ, bảo thôi mẹ ạ, còi to thì cho vượt.

Nhưng phải thành thật rằng, trái tim nàng không phải gỗ đá. Tháng 5, nhìn nhỏ bạn thân đi lấy chồng, nàng rớt nước mắt. Nàng khóc, vì mừng cho bạn, và tiếc cho những năm tháng đã đi qua, cho cả những khoảnh khắc hạnh phúc đã không là vĩnh viễn. Nhưng, như mọi chuyện trên đời, nàng luôn tin vào duyên phận. Duyên phận của nàng có thể vì “tắc đường” mà đến muộn. Ai đó bảo với nàng, rằng hạnh phúc phải như tằm nằm trong kén, phải biết chờ đợi để nở ra những chú bướm khỏe mạnh, dục tốc là bất đạt.

Giờ đây, nàng – gái độc thân 28, vẫn tự tin như xưa nay vẫn thế. Ai hỏi nàng bao giờ cưới, nàng cười rất tươi, rất duyên dáng và thành thật, rằng em đang hẹn hò, với hạnh phúc…

 Bình Nguyên

Ảnh: internet

Trần Lâm

Bài đã viết 187 .

Người chia sẻ tại Nghề Viết. Tư vấn chiến lược phát triển và xây dựng nội dung - Dịch vụ viết sách - Tư vấn xuất bản - Hợp tác phát hành sách. Vui lòng liên hệ: Email: ladintran@gmail.com - ĐT: 0903746399

Loading Facebook Comments ...

Trả lời

Vui lòng gõ bình luận
Vui lòng điền tên bạn ở đây

* Copy this password:

* Type or paste password here: